Suy nghĩ của em về bệnh vô cảm

  -  

- tình yêu là hạnh phúc, là chiếc quý giá duy nhất của bé người. Bệnh dịch vô cảm làm mất đi phẩm chất giỏi đẹp đó, như một dòng máu rét trở nên lạnh đen.

Bạn đang xem: Suy nghĩ của em về bệnh vô cảm


Tổng hợp đề thi thân kì 2 lớp 12 toàn bộ các môn

Toán - Văn - Anh - Lí - Hóa - Sinh - Sử - Địa - GDCD


Dàn ý

1. Mở bài

- giới thiệu vấn đề bắt buộc nghị luận

2. Thân bài

a. Giải thích: "Bệnh vô cảm" là gì?

"Bệnh vô cảm" là căn bệnh tâm hồn của những người gồm trái tim giá giá, không xúc động, sinh sống ích kỷ, rét mướt lùng. Bọn họ thờ ơ, có tác dụng ngơ trước phần đa điều xấu xa, hoặc nỗi bất hạnh, rủi ro của những người dân sống xung quanh mình.

b. Thực trạng, biểu hiện:

- dửng dưng với bi thiết vui, mừng rơn khổ, với mọi số phận của không ít người bao quanh mình. Đi đường chạm mặt những fan bị tai nạn, gãy tay, gãy chân hoặc nằm bất tỉnh, những kẻ vô cảm chẳng gồm phản ứng nào nhưng mà chỉ biết dửng dưng chứng kiến với thể hiện thái độ "Thờ ơ bé mắt lạnh. Nhìn chúng gồm hề chi!" (Tố Hữu).

- dửng dưng với những vấn đề xã hội dù lớn, mặc dù nhỏ, các phong trào, các sự kiện. Hằng năm, mọi fan đều hưởng trọn ứng sự khiếu nại Giờ Trái đất. Khi mà toàn bộ xã hội tham gia sự khiếu nại một cách tích cực và hào hứng, độc nhất là núm hệ trẻ em thì bên cạnh đó vẫn có những con người thản nhiên bật nhạc, bật đèn, bật tivi. Rõ ràng, đây là một cách thể hiện tại sự vô cảm, anh ta thời ơ với hồ hết vấn đề vĩ đại nhất, hoặc thậm chí còn là những vấn đề rất bình dị nhưng mà thật có chân thành và ý nghĩa trong cuộc sống. Những phong trào hiến máu, tình nguyện, trợ giúp đồng bào bị bão lụt, những vấn đề đẩy đà của buôn bản hội... Bái ơ, coi như đó chưa phải là chuyện của mình.

- dửng dưng trước phần lớn vẻ đẹp nhất của thiên nhiên, của cuộc sống, của nhỏ người. Một tờ gương học sinh nghèo, có yếu tố hoàn cảnh khó khăn, cố gắng vươn lên học tập giỏi, tuy vậy anh ta sẵn sàng chuẩn bị bỏ qua, ko để vai trung phong đến, lần chần ngưỡng mộ, và cảm phục. Trước một cảnh đẹp của thiên nhiên khiến mọi bạn phải xúc động, cần xao xuyến thì lại thờ ơ, coi như không có chuyện gì.

- Thơ ơ với cái xấu, loại ác. Lên xe cộ ô tô, thấy kẻ tà đạo móc túi hoặc bầy côn đồ vật hành hung hành khách, họ cũng chỉ lờ đi coi như đấy chưa phải chuyện của mình. Sinh sống trong cơ sở trường học, tận mắt chứng kiến bao chuyện trái ngang như cấp cho trên hối hận lộ, cô giáo ngang nhiên bạo hành học sinh, còn học sinh thì xoay cóp ăn lận trong thi cử, bọn họ cũng không mở miệng nhưng ngoảnh mặt làm cho ngơ. Hoặc trông thấy bạn bè đồng trang lứa bị bạo hành ngay lập tức trước cổng trường dẫu vậy họ còn đứng coi rồi quay clip tung lên mạng coi như không phải chuyện của mình.

Xem thêm: Cách Chữa Bệnh Trĩ Giai Đoạn Đầu, Bệnh Trĩ Giai Đoạn Đầu: Biểu Hiện Và Cách Chữa

- lãnh đạm với thiết yếu cuộc sống, sau này của mình, "nước chảy bèo trôi", mang lại đâu hay mang lại đó.

* Sự vô cảm là 1 trong những căn bệnh đang sẵn có chiều hướng lan rộng ra trong xóm hội ta, nó sẽ len lỏi khắp các nơi. Nó ko chỉ ra mắt ngoài xóm hội bên cạnh đó xâm nhập vào trong những gia đình, những người thân ruột thịt. Tôi đã chứng kiến cảnh gồm nhà phụ huynh bị ốm nặng nằm liệt chóng mà con cái không đoái hoài gì đến, bao gồm khi tống khứ vào viện dưỡng lão. Khi cha mẹ qua đời thì giành nhau chuyển xác về bên mình để dìm tiền phúng điếu. Tôi thấy nhức lòng cùng xót xa khi đọc được một bài xích báo bên trên mạng có tin báo về vụ một bé bỏng gái 2 tuổi bị xe sở hữu cán và kế tiếp bị những người đi ngang qua bất chấp ở thức giấc Quảng Đông, Trung Quốc. Cục cưng bé nhỏ dại này đã biết thành xã hội vứt rơi và tạ thế bởi chính sự thờ ơ, vô cảm của không ít con người không tồn tại tình thương với đạo đức.

c. Nguyên nhân:

d Tác hại, hậu quả:

e. Bài học nhận thức với hành động:

3. Kết bài:

- Khái quát, không ngừng mở rộng vấn đề

 


bài xích mẫu

Bài làm

vào đời sống vẫn phát triển mạnh bạo về công nghệ, vật dụng móc, nhỏ người rất có thể kiếm được không ít tiền hơn, phú quý hơn, nhưng có một thứ ngoài ra có thể hiện vơi đi, đó là sự việc quan trung khu giữa người với người? cuộc sống thường ngày công nghiệp với những bận rộn và vận tốc vận động quá nhanh khiến cho người ta hẫng hụt đến mức ít quan tâm đến nhau hơn. Phù hợp những tất bật ấy là nguyên nhân khiến “bệnh vô cảm” có thời cơ lan rộng?Vô cảm là một căn dịch hiện không tồn tại trong list của ngành y học, nhưng lại nó đã ảnh hưởng rất lớn đối với đời sống bé người. Vậy “bệnh vô cảm” là gì? Vô là không, cảm là tình cảm, cảm xúc. Vô cảm là trạng thái con người không có tình cảm, sinh sống khép bản thân lại, cúng ơ lãnh đạm với tất cả mọi việc xung quanh. Trong nhịp sống tân tiến ngày nay, một số người chỉ lo vun vén mang đến đời sống cá thể và quay sống lưng lại với cộng đồng xã hội. Một số người tự có tác dụng mình trở phải xa lánh, không xem xét ai, ngần ngừ đến niềm vui nỗi ai oán của bạn khác. Đó là “bệnh vô cảm”. Chỉ lo chạy theo giá trị đồ chất, thỉnh thoảng con fan ta đã vô tình tiến công mất đi vẻ đẹp đích thực của chổ chính giữa hồn. Cuộc sống dù có ấm no hơn, giàu sang hơn, mà lại khi con fan không biết ân cần yêu yêu quý nhau, thì đó vẫn không được coi là cuộc sống trọn vẹn được. Ngại giúp sức những người gặp khó khăn hoạn nạn, cuộc sống của chúng ta dần đi ngược lại với truyền thống lịch sử đạo đức giỏi đẹp của nhân dân từ xưa “Lá lành đùm lá rách”. 

Ngày nay, một trong những người chỉ biết sống với nghĩ cho riêng mình. Như thấy lúc bao fan hành khất mặt đường, họ không hỗ trợ đỡ, thậm chí còn coi thường miệt, dè bỉu giễu trước nỗi bất hạnh của rất nhiều mảnh đời đáng tiếc đó. Và cũng giống như bao tệ nạn, mọi vấn đề xấu xa giật giật giữa đời hay vẫn xảy ra từng ngày đấy thôi, nhưng không có ai dám can ngăn. Vị sao? vì chưng sao con fan lại vô cảm như vậy? hợp lí cũng bởi họ sợ, sợ sẽ chạm chán rắc rối liên lụy, vì vậy không lẩn thẩn gì lo nghĩ mang đến chuyện của bạn khác. Nhưng được không là “chuyện của người khác”, đó chính là những vụ việc chung của xóm hội. Sao con fan lại hoàn toàn có thể quay sống lưng lại với chính xã hội mình đang sinh sống và làm việc được tê chứ! với không chỉ tạm dừng ở một vài cá nhân, bộ phận nhà nước cũng có thể có lối sinh sống ích kỉ như vậy. Một vài cơ quan phong lưu luôn tra cứu cách tách bóc lột bạn dân, như về việc chiếm khu đất đai, tài sản... Rồi sau đó, hc ngoảnh khía cạnh đi một cách lạnh lùng, quăng quật lại sau sống lưng những miếng đời khốn khổ khi thuộc bao giọt nước đôi mắt hờn trách cuộc đời không thể sẻ chia cùng ai. Đó không hẳn là thể hiện của “bệnh vô cảm” tốt sao!Nếu cứ mãi liên tục như vậy, cuộc sống này đã mất hết tình thương, mất hết niềm thông cảm san sẻ, thiếu tính cả truyền thống lịch sử đạo đức quý giá ngày xưa. Sẽ không còn là “một con con ngữa đau cả tàu bỏ cỏ nữa”, mà chỉ từ lại sự lạnh nhạt, sự ghẻ lạnh vô cảm. “Tình thương là niềm hạnh phúc của nhỏ người”, liệu cuộc sống đời thường này tất cả còn chân thành và ý nghĩa nữa hay là không nếu con người cứ từ bỏ khép bản thân lại còn chỉ biết sống cho phiên bản thân? Liệu chúng ta có cảm thấy niềm hạnh phúc nếu xung quanh tôi chỉ toàn là giọt nước mắt với nỗi bất hạnh của bao người? Thomas Merton đã từng nói: “Nếu họ chỉ biết tìm niềm hạnh phúc cho riêng bản thân thì tất cả thể chúng ta sẽ chẳng bao giờ tìm thấy. Niềm hạnh phúc đích thực là biết sống vì người khác". Bạn giàu sang u? Bạn thành công xuất sắc ư? dẫu vậy khi đang trở phải vô cảm, chúng ta chỉ thấy mỗi bản thân mình mà thôi. Sự nhiều sang, sự thành công như vậy có đem về hạnh phúc cho mình không khi chúng ta chỉ sinh sống một mình, hay đúng ra là chúng ta tự tách bóc mình thoát khỏi cộng đồng, sống ko sẻ chia.

Sống đôi khi dễ dàng và đơn giản là học giải pháp yêu thương. Hãy thử một lần trải lòng bản thân ra dù chỉ nên chút không nhiều ỏi. Do vì, thống khổ được san sẻ sẽ vơi đi một nửa, còn hạnh phúc được san sẻ sẽ nhân đôi. Hãy thử nghĩ xem, cụ già trên con đường kia sẽ có thể qua đường nếu như khách hàng chịu rắc ít ít thời gian dừng xe pháo lại cùng dắt nắm qua. Em bé xíu sẽ ko lạc thân chợ nô"u chúng ta chịu rắc chút ít thời gian đưa em về phường công an tìm kiếm mẹ... Mỗi ngày đến trường, chúng ta cũng có thể dành dụm một ít ít tiền mang đến quỹ “Vì bạn nghèo". Nhiều, không hề ít những việc bạn cũng có thể làm nếu như khách hàng chịu vứt “chút ít”. Phần lớn đóng góp của người sử dụng đôi khi rất bé dại nhặt nhưng quan trọng hơn hết, đó là tình thương, là việc quan tâm phân tách sẻ, là cả một lớp lòng. Hãy làm hồ hết gì rất có thể để giúp cho nỗi nhức của bao bạn được vơi đi. Sự trao đi yêu thương thương thỉnh thoảng cũng là điều đem lại hạnh phúc. Nên nói rằng, làng mạc hội càng văn minh, thì con người đối xử cùng nhau nhân ái hơn, cao nhã hơn. Tuy nhiên, vẫn tồn tại nơi nào đó lối sống thực dụng, ích kỉ đã làm tổn yêu thương đến truyền thông “nhiễu điều bao phủ lấy giá chỉ gương” của dân tộc ta. Do vậy, bọn họ không buộc phải nói đời sống công nghiệp đang làm phát sinh “bệnh vô cảm”, mà căn bệnh ấy xuất phát từ các việc giáo dục con em của mình và công dân chúng ta chưa thật nghiêm túc. Thật nặng nề tìm nguyên nhân đầy đủ, đề nghị xin trao câu hỏi này cho những nhà giáo dục đào tạo và làng mạc hội học, trung khu lí học,.

Xem thêm: Cách Xác Định Số Phối Trí Trong Mạng Tinh Thể, Cách Xác Định Số Phối Trí

vào ca khúc “Mưa hồng”, thay nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã từng có lần viết: “Cuộc đời đó tất cả bao lâu nhưng mà hững hờ”. Vâng, đừng sống quá vội vã! Đừng để dòng đời ăn năn hả hoàn toàn có thể cuốn các bạn đi! Đừng quay sống lưng lại với tất cả! Đừng nhằm dòng red color chảy trong con người các bạn trở bắt buộc lạnh đen. Đừng nhằm một khi nào đó dừng lại, bạn chợt nhận ra mình đang vô tình tấn công mất quá nhiều thứ! Hãy nuôi chăm sóc lòng nhân ái, tình thương của chính mình cùng mọi fan đẩy lùi “căn dịch vô cảm” kia. Với cũng chính vì ngày mai có thể sẽ không khi nào đến cho nên hãy cho và nhận thêm các gì chúng ta có trong thời gian ngày hôm nay.